concitō <concitāre> (Frequ. v. concieo)
1.
2.
- concito
-
3.
- concito
-
4.
- concito
- erregen, hervorrufen, veranlassen, erzeugen [ iram; misericordiam; odium; discordiam; seditionem; bellum ]
- concito Pass.
-
5.
- concito
-
| concitō |
|---|
| concitās |
| concitat |
| concitāmus |
| concitātis |
| concitant |
| concitem |
|---|
| concitēs |
| concitet |
| concitēmus |
| concitētis |
| concitent |
| concitābam |
|---|
| concitābās |
| concitābat |
| concitābāmus |
| concitābātis |
| concitābant |
| concitārem |
|---|
| concitārēs |
| concitāret |
| concitārēmus |
| concitārētis |
| concitārent |
PONS OpenDict
Вы хотите добавить слова, фразы или переводы?
Пожалуйста, отправьте нам новый словарный запись для PONS OpenDict. Внесенные предложения проверяются редакцией PONS и соответствующим образом включаются в результаты.